Tuyết thành hoa
Phan_6
Lâm Minh là anh họ của Phượng hoàng hậu, một cánh tay đắc lực bên Phượng gia, trong vụ án vừa rồi cũng chính là kẻ đầu não đã bị định tội tru di tam tộc, Phượng gia thoát được liên can đã là sự khai ân của hoàng đế. Nhưng phía sau, lại dính líu nhiều người khác thuộc thế lực của thái tử. Chỉ trong một ngày, tay cánh của thái tử xem như đã bị mất một nửa. Hận này làm sao có thể nuốt trôi đây.
Đang lúc bàn luận cao trào, cánh cửa phòng đột ngột mở ra làm ai nấy giật nẩy mình. Đây là phòng bí mật nha, không thể bị phát hiện được. Nếu bị phát giác mọi người có quan hệ với nhau, không bị tội chết cũng bị lột một lớp da.
Nam Thiên Nhất lớn tiếng quát:
- Kẻ nào?
Trong sự hồi hợp bất an của mọi người, một lão giả mặc áo đen, tay cầm quyền trượng bước vào, nhìn thấy lão, thái tử Nam Thiên Nhất liền thở phào nhẹ nhõm, tiến lên cung kính gọi:
- Ngoại công.
Lão giả đó chính là Phượng Thành, cha của hoàng hậu, lão đã quy ẩn nhiều năm nay. Bây giờ lại lộ diện đủ biết tình thế hiện tại nguy hiểm đến cỡ nào.
- Các ngươi đây là làm gì? Tụ tập lại một chỗ là giải quyết được gì?
- Ngoại công…
Nam Thiên Nhất vừa định lên tiếng thì Phượng Thành đã ngăn lại, lão nói:
- Hoàng thượng vẫn đang nhìn các ngươi. Hãy lo làm tròn bổn phận của mình đi.
Chúng quan như hiểu ra, bây giờ quan trọng là thu liễm, không thể để lão hoàng đế nghi kị, liền chấp tay cáo lui.
Đợi mọi người đi hết, Phượng Thành mới nói với Nam Thiên Nhất.
- Nhất Nhi, ngươi đã nhìn thấy lỗi của mình chưa?
- Nhất Nhi không hiểu.
Phượng Thành thở dài, nhìn Nam Thiên Nhất tiếc không thể rèn sắt thành thép, lại nói:
- Ngươi nghĩ cục diện này Uy vương có đủ sức gây ra sao?
Nam Thiên Nhất ngây người, lắp bắp nói:
- Ý ngoại công là… phụ hoàng?
- Nhất Nhi, ngươi và mẫu hậu ngươi đã quá nóng vội rồi. Ta đã nhiều lần cảnh báo hoàng thượng không đơn giản như các tưởng đâu, đừng hành động vội vàng. Tình thế đã ra thế này, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết: ngôi vị thái tử của ngươi chưa chắc đã giữ được.
Nam Thiên Nhất biến sắc.
- Hoàng thượng tuổi cao nhưng vẫn còn rất khoẻ mạnh, tại vị thêm năm, mười năm nữa cũng không là vấn đề. Đào tạo một người kế vị khác cũng không phải là chuyện không thể. Đây chính là đòn cảnh cáo của hắn, nếu ngươi không an phận làm thái tử của ngươi, hắn cũng có thể bãi bỏ ngươi.
Nam Thiên Nhất sợ hãi, cuống cuồng hỏi:
- Ngoại công, chúng ta làm sao bây giờ?
- Tới bây giờ mới biết sợ sao? Nếu ngươi cứ an phận làm thái tử của ngươi, làm tròn hiếu đạo thì có chuyện gì xảy ra.
- Ngoại công, chẳng lẽ lại dễ dàng bỏ qua như vậy?
- Ta đã nói bây giờ ngươi cái gì cũng không cần làm. Nếu không nghe lời của ta thì đừng gọi ta là ngoại công nữa.
Thấy Phượng Thành phát tác, Nam Thiên Nhất liền thu lại thái độ. Phượng Thanh chống gậy bước ra ngoài, để dặn lại một câu:
- Còn nữa, đừng đụng vào Uy vương.
Phượng Thành đi rồi, chỉ còn lại mình Nam Thiên Nhất trong phòng, hắn điên tiết đập phá toàn bộ đồ đạc trong đó để giải hận.
- Trần Duy Cẩn! Trần Duy Cẩn! Tất cả đều tại ngươi gây ra… Bổn thái tử nhất định sẽ có ngày khiến ngươi phải trả giá.
Chương 12
- Thái tử án binh bất động?
Trần Duy Cẩn ngạc nhiên hỏi lại.
Thanh Phong cung kính đáp:
- Đúng vậy, gia.
Trần Duy Cẩn cau mày suy nghĩ:
- Chuyện này không hợp với tính tình của hắn lắm… Chẳng lẽ, có người chỉ điểm?
- Gia, thuộc hạ nhận được mật báo, Phượng Thành đã xuất hiện.
Lúc này, Trần Duy Cẩn thật sự bất ngờ.
- Lão hồ ly đó đã xuất động rồi sao. Xem ra, thái tử vẫn còn chưa tận số.
- Gia, chúng ta có nên chuẩn bị gì không?
- Không cần. Lão hồ ly Phượng Thành chắc chắn sẽ biết ai mới là người lão cần đối phó. May mắn là Phượng gia chỉ có một Phượng Thành, nếu xuất hiện thêm một Phượng Thành thứ hai, chúng ta sẽ chết chắc.
Thấy Trần Duy Cẩn đang suy nghĩ, Thanh Phong im lặng chờ đợi một bên. Trần Duy Cẩn lẩm bẩm:
- Quả thật… không thể tránh khỏi cuộc phân tranh này sao? Lão hoàng đế rốt cuộc muốn chơi trò gì đây?
Đột ngột, Trần Duy Cẩn ngẩng mặt lên hỏi:
- Bên tam hoàng tử có động tĩnh gì không?
- Bên tam hoàng tử có lẽ rút được kinh nghiệm từ việc của thái tử nên cũng thu bớt hành động của mình, gần đây không gây chuyện lớn nhỏ gì.
Tam hoàng tử Nam Thiên Phong xét ra cũng là một kẻ có tài, mẫu thân của hắn chỉ là một phi tử bình thường lại mất sớm, thế lực ngoại thích không có nên từ lâu đã chiêu dụ quần thần về bên mình. Nhưng đáng tiếc, hắn lại là một kẻ tự cao không biết thu liễm, quá manh động, dụng ý phân tranh ngai vị quá rõ ràng. Luôn nghĩ rằng mình có khả năng lật đổ thái tử. Đáng tiếc, một ngày còn Phượng gia, địa vị thái tử của Nam Thiên Nhất không thể lung lay…
Thấy Trần Duy Cẩn vẻ mặt càng lúc càng trầm trọng, Thanh Phong e ngại hỏi:
- Gia, chúng ta phải quy về một thế lực sao?
Trần Duy Cẩn cười khổ, thế lực nào đủ sức chống lại thái tử? Thế lực nào có thể so với sức mạnh của hoàng đế đây?
- Còn bên nhị hoàng tử thế nào?
Bỗng nhiên nghe hỏi đến nhị hoàng tử Nam Thiên Cung, Thanh Phong buột miệng nói:
- Gia, chẳng lẽ người cho rằng nhị hoàng tử sẽ trở thành…
Nhị hoàng tử Nam Thiên Cung bề ngoài không hứng thú với ngai vị, ăn chơi lêu lỏng, hoàn toàn không có chủ ý quan hệ với các thế lực trong triều đình, hoàn toàn không có sức ảnh hưởng đến ai. Nhưng nào ai biết được thế lực ngầm sau lưng hắn? Nếu không phải do tình cờ, Trần Duy Cẩn cũng không phát hiện ra điều này. Khi biết được, Trần Duy Cẩn cũng đã bất ngờ rất lâu. Thật không ngờ, Nam Thiên Cung tự biết bản thân mình trên triều đình không đủ sức lay chuyển ai nên âm thầm chuyển hướng tạo dựng thế lực ngầm bên ngoài. Hắn chính là điển hình của người có đủ mưu trí và lòng âm hiểm cũng có thừa.
- Thanh Phong, chuyện quan trọng bây giờ, không phải ai sẽ lên được ngôi vị đó, ta cũng không có khả năng phán đoán. Mà quan trọng, sau khi ngôi vị đó đổi chủ, ai sẽ là người còn sống sót.
——
Hơn năm năm trước, đại tướng quân Trần Đình Quyết, phụ thân của Trần Duy Cẩn hy sinh, hoàng đế Nam Thiên Quân đã hạ chiếu chỉ phong hậu nhân cuối cùng của Trần Đình Quyết là Trần Duy Cẩn làm Uy vương, cả đời được hưởng hoàng ân. Không những vậy, lại còn đặc cách cho Trần Duy Cẩn tiếp tục nắm giữ binh quyền của Trần Đình Quyết, điều hành hai mươi vạn quân. Trần Duy Cẩn lúc đó đã lấy lý do là bản thân còn nhỏ tuổi, xin trả lại binh quyền, nhưng hoàng đế không chấp thuận.
Vì hai mươi vạn binh trong tay, Trần Duy Cẩn sớm biết sẽ có một ngày hắn bị vướng vào vòng phân tranh giang sơn kia nên hắn luôn bày tỏ thái độ bàng quan không dính líu đến bất kỳ một thế lực nào.
Nhưng hiện tại, sau vụ trọng án của Lâm Khiếu, Trần Duy Cẩn đã trở thành cái gai trong mắt của thái tử, phá vỡ tình trạng cân bằng hiện tại. Trần Duy Cẩn đang bị dồn ép lựa chọn một thế lực để chống đỡ.
Liệu… đây có phải là ý định của lão hoàng đế?
Vậy ý định của lão là muốn hắn quy thuận ai?
———-
Ở trường đấu.
Phập
Mũi tên được rời cung, mạnh mẽ cắm phập vào hồng tâm. Có những tiếng hoan hô vang lên.
Người bắn mũi tên đó là một thanh niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi, biểu tình nghiêm túc, không vì bắn thành công mũi tên đó mà thả lỏng. Hắn tiếp tục lấy ra một mũi tên thứ hai, tiếp tục giương cung, bắn!
Phập
Mũi tên thứ hai lại trúng ngay hồng tâm. Lại thêm mũi tên thứ ba, thứ tư.
Sau khi bắn liên tiếp năm lần như vậy, thiếu niên mới thả lỏng người, đưa cung tên cho hầu cận.
- Tứ hoàng tử càng lúc càng lợi hại.
Thiếu niên đó chính là tứ hoàng tử Nam Thiên Thần, hắn ngước mặt nhìn về phía người vừa nói, thấy Trần Duy Cẩn thì nở nụ cười chào hỏi:
- Ra là Uy vương. Ngài đang chế giễu ta sao, ai ở Nam Quốc chẳng biết danh hiệu bách phát bách trúng của ngài.
- May mắn là khi đó tứ hoàng tử vẫn chưa xuất nghệ thôi.
Nam Thiên Thần cười giả lả không tiếp tục vấn đề này, mời Trần Duy Cẩn vào trong uống trà.
Hai chén trà được bưng ra, Nam Thiên Thần nhìn lá trà trôi nổi trong đó, khẽ nhấp một ngụm.
Nam Thiên Thần là tứ hoàng tử của Nam Quốc, mẫu phi của hắn là Lan Phi, nàng xuất thân là một dân nữ bình thường, tình cờ lọt vào long nhan của hoàng đế Nam Thiên Quân khi hắn vi phục xuất tuần. Khi vào cung, nàng được phong làm Chiêu Nghi, sau ngày sinh được tứ hoàng tử mới được sắc phong làm Lan phi. Lan Phi là một người trầm tính, trước giờ không qua lại với ai, tiệc tùng cũng hiếm khi có mặt, là một minh chứng cho dạng người an phận thủ thường.
Nam Thiên Thần cũng vì thế mà trở thành một hoàng tử không có người chống lưng, sống đúng bổn phận, không mong không cầu.
Nhìn nụ cười nhẹ nhàng ngây thơ của Nam Thiên Thần, Trần Duy Cẩn cũng có suy nghĩ riêng của mình. Bề ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ rằng Nam Thiên Thần là một người bình thường, không có tài năng vượt trội, không có mưu toan, chỉ mong cầu một cuộc sống tự do thoải mái. Nhưng, Trần Duy Cẩn lại có một cách nhìn khác.
Nam Thiên Thần lúc này cũng không nhàn hạ mà đang suy nghĩ đủ vấn đề:
“Trần Duy Cẩn trước giờ đều khước từ qua lại với mọi người, dù là hoàng thân hắn cũng không nể tình, hôm nay đột ngột lại đến đây là có ý gì?”
Cuối cùng, Nam Thiên Thần phải lên tiếng hỏi:
- Hôm nay, Uy vương đến đây có chuyện gì?
Vẫn là nụ cười vô hại kia, thuần tuý là biểu hiện của một kẻ không có tâm cơ.
Trần Duy Cẩn nửa thật nửa giả đáp:
- Nếu ta nói là tình cờ đi ngang, tứ hoàng tử có tin không?
“Có quỷ mới tin.”
Trong lòng Nam Thiên Thần thầm rủa, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười.
Chương 13:
Ở chốn hậu cung kẻ tranh người đấu kia, dù bản thân ngươi là người bình dị muốn trải qua những ngày tháng lặng lẽ cũng không phải là chuyện đơn giản. Lại thêm một người không tiền tài, không thế lực, thế mà, đến giờ vẫn có thể sống an ổn ở chốn hậu cung không bị người khác bóp chết?
Lại thêm, lão hoàng đế Nam Thiên Quân lại chỉ có bốn người con trai, dù cho ngươi xếp hàng cuối, lại là người bình thường đến mức nào thì cơ hội trở thành hoàng đế vẫn khá cao. Phượng hoàng hậu và thái tử trước nay có dung thứ cho những cái gai trong mắt của mình? Thế mà, tứ hoàng tử Nam Thiên Thần vẫn bình bình an an lớn lên trong sự tranh đoạt đấy. Trưởng thành lại càng khiêm tốn hữu lễ, tài năng không quá xuất chúng để người khác nghi kị, cũng không lu mờ đến mức bị lãng quên. Nói tóm lại, Nam Thiên Thần sống đúng mực với thân phận hoàng tử của mình, tốt đến không thể tốt hơn.
Càng nghĩ, Trần Duy Cẩn càng cảm thấy mẫu thân của Nam Thiên Thần – Lan phi cũng không hẳn là người đơn giản.
Trần Duy Cẩn khép hờ mắt, thong dong hỏi:
- Tứ hoàng tử có biết những chuyện xảy ra gần đây?
Nam Thiên Thần cười cười nói:
- Không biết Uy vương đang nói tới việc gì? Là trọng án có hơn hai trăm người bị chém đầu hay là… tin đồn Uy vương trở thành thân tín mới của phụ hoàng?
- Tứ hoàng tử nghĩ thế nào?
Nam Thiên Thần vẫn cười cười tỏ vẻ không biết gì, nhưng đôi mắt khẽ đảo Trần Duy Cẩn dò xét, đáng tiếc cái gì cũng không phát hiện được. Nam Thiên Thần lại cười nói:
- Ha ha ha, việc quốc gia đại sự bổn hoàng tử kém hiểu biết. Bổn hoàng tử cũng chỉ nghe lời đồn mà thôi, làm sao có thể cho ý kiến gì.
Nghe Nam Thiên Thần nói thế, Trần Duy Cẩn cũng chỉ nhếch mép cười:
- Vậy không lẽ Duy Cẩn đã tìm sai đối tượng hợp tác?
Nam Thiên Thần liền giật mình, không tin tưởng nổi, giọng nói ngờ vực:
- Uy vương… muốn hợp tác cùng ta? Ta cũng không biết chúng ta có thể hợp tác cái gì a…
Trần Duy Cẩn bỏ qua bộ dáng ngây thơ khó hiểu của Nam Thiên Thần, tiếp tục nói:
- Tứ hoàng tử, chắc ngài cũng đã nghe có nhiều người muốn lôi kéo Duy Cẩn ta?
Nam Thiên Thần vẫn nhìn Trần Duy Cẩn bằng cặp mắt trong vắt, không tạp niệm.
Trần Duy Cẩn giọng trầm xuống:
- …so với những người đó, ta xem trọng khả năng của ngài hơn.
Nam Thiên Thần cười xoà:
- Ta tự thấy bản lãnh không bằng ai. Uy vương đã quá lời rồi.
Mắt thấy Nam Thiên Thần cứ bo bo giữ mình như vậy, Trần Duy Cẩn liền suy tính lại.
Nhưng cũng không cách nào trách được Nam Thiên Thần, đột nhiên có miếng bánh ngọt đưa đến tận cửa làm sao lại khiến Nam Thiên Thần không thể nghi ngờ cho được. Hắn lại là người hành sự thấu đáo, muốn sắp đặt để hắn tự tìm đến mình quả thật khó khăn. Quan trọng hơn, bây giờ Trần Duy Cẩn không có thời gian để làm việc đó. Ván bài đã lật ngửa rồi, còn chần chừ không quyết đoán chắc chắn kết quả sẽ thê thảm.
Ai lại ngờ rằng Trần Duy Cẩn cuối cùng lại lựa chọn tứ hoàng tử Nam Thiên Thần, một người tưởng chừng như không có cơ hội thắng trong cuộc tranh đấu sắp tới. Dù rằng mình là người tìm đến để hợp tác, Trần Duy Cẩn cũng không mong mình mất lợi thế trong mối quan hệ này.
Trần Duy Cẩn thở dài thất vọng nói:
- Nói như vậy, có lẽ hôm nay Duy Cẩn đã đến sai chỗ rồi. Tứ hoàng tử, xin cáo từ.
Không chờ Nam Thiên thần nói thêm gì, Trần Duy Cẩn đã quyết liệt ra về. Nhìn theo bóng của Trần Duy Cẩn bước đi, Nam Thiên Thần đấu tranh nội tâm dữ dội: hắn đã ẩn nhẫn mấy năm nay mới có được một chút thành tựu, hắn không muốn sớm bị người khác phát hiện. Trần Duy Cẩn liệu có phải là đến thử hắn hay không? Nhưng… nếu để hắn ra khỏi cửa ngày hôm nay, chính là mất đi một lực lượng lớn! Dâng tặng cơ hội cho kẻ khác hay sao?
Sắp bước ra khỏi cửa vẫn chưa nghe Nam Thiên Thần gọi mình lại, Trần Duy Cẩn từ sớm đã lo lắng nhưng vẫn giữ biểu hiện bình thường, mồ hôi của hắn đã thấm ướt áo.
Bảy bước…
Còn ba bước…
Hai bước…
Chỉ còn một bước!
Bước qua khỏi cửa này xem như Trần Duy Cẩn đã thất bại. Nếu không thể trở thành đồng minh, thì từ hôm nay mối quan hệ giữa Trần Duy Cẩn và Nam Thiên Thần chính là đối địch. Hắn đã suy tính sai lầm? Đã chọn sai người hay sao?
Trong khoảng khắc khi bàn chân của Trần Duy Cẩn đặt xuống mặt đất, từ phía sau có tiếng của Nam Thiên Thần vang lên:
- Uy vương!
Bàn chân đang đặt xuống được dừng lại giữa không trung. Trần Duy Cẩn thở ra một hơi, bàn tay siết chặt trong tay áo được buông lõng.
Khi quay đầu lại nhìn, Trần Duy Cẩn liền nhìn thấy biểu tình của Nam Thiên Thần đã không còn dáng vẻ ngây thơ như thường ngày nữa. Thay vào đó là ánh nhìn sâu sắc, trầm tĩnh. Có lẽ, đây mới là mặt thật của hắn đi. Đột nhiên trong lúc này, Trần Duy Cẩn lại nhớ đến Tiểu Nguyệt, thật ra, tứ hoàng tử cũng sống không vui vẻ gì đi.
Bây giờ, chỉ còn một chuyện: mong cho lão hoàng đế sẽ cho hắn và tứ hoàng tử thêm một ít thời gian để chuẩn bị nữa.
Chương 14:
- Cẩn! Xem, xem kìa!
Tiểu Nguyệt hết chạy đông lại chạy tây, thấy cái gì cũng ngạc nhiên, thích thú. Cũng phải thôi, đây là lần đầu tiên nàng được ra ngoài mà, nhìn nàng có cái gì hay cũng nhớ tới mình, Trần Duy Cẩn cũng cảm thấy vui đi.
Trần Duy Cẩn nắm lấy tay Tiểu Nguyệt kéo sát vào người, quan tâm nói:
- Đừng chạy loạn, vấp té bây giờ.
Tiểu Nguyệt cười cười gật đầu với hắn.
- Gia, phòng đã chuẩn bị xong.
Đột ngột, Thanh Phong xuất hiện thưa với Trần Duy Cẩn. Trần Duy Cẩn gật đầu xem như đã biết, quay lại nói với Tiểu Nguyệt:
- Nguyệt Nhi, chúng ta về khách điếm nghỉ ngơi.
Tiểu Nguyệt luyến tiếc những thứ trước mắt chưa được xem nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Nơi này là Bắc Bình, một vùng ở lân cận biên giới phía Bắc. Trần Duy Cẩn lần này đến đây với danh nghĩa là thương nhân gọi là Trần Nguyên để đấu giá một mỏ khoáng sản vừa được tìm thấy, cũng chính là mục tiêu lần này của Phượng gia.
Sau khi dùng bữa xong, Trần Duy Cẩn ngồi xem xét tài liệu cuộc đấu giá lần này, Tiểu Nguyệt thì ngồi thẫn thờ bên cạnh, chìm trong suy tư của nàng.
- Nguyệt Nhi.
Nghe tiếng gọi, Tiểu Nguyệt từ từ tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Trần Duy Cẩn thì khẽ mỉm cười gọi:
- Cẩn.
Nhìn nàng như vậy, hắn lại thấy đau lòng, vòng tay lại càng ôm chặt hơn, hắn nói:
- Nếu nàng không thích thì đừng miễn cưỡng đi cùng ta.
Trước kia, sau khi trở thành chủ gia đình, Trần Duy Cẩn cũng kế thừa lại một số sản nghiệp của Trần gia, hắn lúc đó vẫn còn nhỏ lại tự biết không có tài trong lĩnh vực thương nghiệp nên lúc ban đầu cũng gặp khó khăn rất nhiều. May mắn là những chưởng quỹ kia người thì thụ ân phụ thân hắn, người thì ngưỡng mộ thanh danh của ông nên ai dốc lòng tận tuỵ, nhờ vậy sản nghiệp Trần gia không những không thụt lùi mà lại càng phát triển hơn. Cũng theo đó, sổ sách cần hắn kiểm tra càng chất chồng làm hắn luôn đau đầu.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian